Chủ Nhật, 29 tháng 6, 2014

"HẠT GIỐNG"

   Tất cả các loại "hạt giống" thường được "gieo vãi", bằng cách này hay cách khác, tự nhiên hay nhân tạo, ở khắp nơi, nhưng chỉ khi nào gặp điều kiện "thổ nhưỡng" thích hợp thì chúng mới "nẩy mầm" và "phát triển" được ... 

   Có một loại "hạt giống", mà :

   Đôi khi, "nó" bị từ chối, tiêu diệt ngay khi vừa xuất hiện ... 

   Đôi khi, "nó" bị thờ ơ, bỏ mặc cho mục nát, thối rữa ... 

   Đôi khi, "nó" có thể nẩy mầm, nhưng không thể lớn lên ... 

   Đôi khi, "nó" có thể lớn lên nhưng èo uột, không thể ra hoa, kết trái ... rồi tự lụi tàn ... 

   Đôi khi, "nó" ra hoa, kết trái nhưng người ta nhận ra "nó" là loài cây độc, cả rể, thân, cành, lá, hoa, trái, hạt ... đều độc, nên bứng nhổ, tiêu diệt ..., và cảnh giác ...

   ... vv ...

   Nhưng đôi khi, "nó" phát triển mạnh mẽ, sum xuê, lan tràn, ... lấn át tiêu diệt luôn cả các loài "sinh vật bản địa", làm hoang hóa "đất đai", nhiễm độc "môi trường", ... Ấy là khi nó gặp được những "điều kiện thổ nhưỡng" thích hợp với nó, đó chính là NGU DỐT, DỐI TRÁ, HIẾU CHIẾN. Và loại "hạt giống" đó có tên là ... !!! ...

   Đừng hỏi tại sao loài "cây độc" ấy phát triển tốt ở Việt Nam ... Mà hãy xem lại cái "mảnh đất" _ DÂN TỘC TÍNH _ VĂN HÓA _ Việt Nam có chứa đựng dồi dào ba loại "dưỡng chất" NGU DỐT, DỐI TRÁ, HIẾU CHIẾN đó hay không ... !? ...

   Dân Tộc Việt Nam cần nghiêm khắc nhận chân được điều này ... ! ...

   Và 

   CẢI CÁCH CHÍNH TRỊ PHẢI ĐƯỢC TIẾN HÀNH SONG SONG VỚI CẢI CÁCH VĂN HÓA, VÀ PHẢI DỰA TRÊN NHỮNG THÀNH TỰU CỦA CẢI CÁCH VĂN HÓA ! ( - Về Trí Thức Nga - )

   Nếu không, thì chỉ là : 

   thay NGU DỐT này bằng NGU DỐT khác ...

   thay DỐI TRÁ này bằng DỐI TRÁ khác ...

   thay HIẾU CHIẾN này bằng HIẾU CHIẾN khác ...

   Chỉ là "THAY VỊ ĐỔI NGÔI", "BÌNH MỚI RƯỢU CŨ" mà thôi ... ! ...

   VÔ ÍCH ... ! ... ! ... ! ...

   "Hạt giống" DÂN CHỦ đã từng được "gieo vãi" trên "mảnh đất" Việt Nam, muộn nhất và nhiều nhất vào đầu thế kỷ XX, DUY TÂN : KHAI DÂN TRÍ - CHẤN DÂN KHÍ - HẬU DÂN SINH, nhưng tại sao không thể "nẩy mầm" và "phát triển" ... !? ... 

   TẠI SAO ... !? ... !? ... !? ..

HÀI ... !!! ...

   Nhớ, hồi còn học phổ thông, học sinh tụi tui được tập trung vô hội trường để nghe "chính trị" ... "Thuyết trình viên" đỏ mặt tía tai, mổ hôi mồ kê nhể nhại, nói tràng giang lắm, say sưa lắm, hùng hổ lắm ..., đủ cả 3 D : dài - dai - dở ! Tụi học sinh tụi tui cứ phải ngỏng cổ lên mà nghe, phải ráng mà nhớ để còn về mà viết ... "bản thu hoạch" ... Xong, ... "thuyết trình viên" một tay chùi mồ hôi, một tay cầm "phong bì" đút túi, chân đi như chạy, chẳng biết đi đâu ... ( !? ) Giờ, tui chỉ còn nhớ khúc này, đại khái : Chúng ta không được để cho cái tình cảm ủy mị đồi trụy tiểu tư sản nó ảnh hưởng đến chúng ta ... ! "Mỗi ngày tôi chọn một niềm vui ..." ư ? Không thể thế được ! Tinh thần lạc quan cách mạng của chúng ta phải nhất quán, xuyên suốt trong cả cuộc đời phục vụ cho sự nghiệp cách mạng của quần chúng nhân dân lao động ... ! "Mỗi ngày tôi chọn một đường đi ..." ư ? Không thể thế được ! Chúng ta chỉ có duy nhất một con đường, con đường của chúng ta là con đường cách mạng, con đường của chủ nghĩa Mác - Lê nin, con đường tiến nhanh tiến mạnh tiến vững chắc lên chủ nghĩa xã hội mà bác và đảng đã vạch ra, soi đường chỉ lối ... ! ... Nhớ, chỉ bởi vì nó có nhắc tới nhạc Trịnh Công Sơn, ... zậy thôi ...

   Nhớ, tui có đọc cuốn "diễn biến hòa bình và chống diễn biến hòa bình" của một tác giả người Tàu, do nhà xuất bản chính trị quốc gia dịch và phát hành, có đoạn đại khái : Trên thế giới, chủ nghĩa cộng sản đang trong giai đoạn thoái trào, bọn tư bản phản động đang ngóc đầu dậy, chúng ta phải biết kiên nhẫn chờ đợi thời cơ chín mùi, khi bọn tư bản phản động theo quy luật tất yếu sẽ phải đi vào giai đoạn khủng hoảng theo chu kỳ của bọn chúng, chúng ta sẽ lại vùng lên đấu tranh ... Đọc tới đây, tui chợt nghĩ : Ủa ..., nói zậy chẳng lẽ tác giả muốn ví chủ nghĩa cộng sản giống như con vi trùng lao, con vi rút si đa sống ký sinh trong cơ thể con người sao ta ... !? Khi cơ thể khỏe mạnh ngon lành thì chúng chẳng giúp ích được gì, chỉ nằm im chờ thời, ăn bám, bòn rút dưỡng chất, đợi tới khi cơ thể suy yếu thì nổi lên như kiểu bịnh cơ hội, góp phần tàn phá cơ thể ... ! ... Rồi lại tự hỏi : Ủa ..., zậy kẻ viết sách này là phe "chống diễn biến hòa bình" hay phe "diễn biến hòa bình" zậy ta ... !? ...

   Thiệt tình, lóng rày đọc sách báo, nghe đài, coi ti vi, ... tui cứ rối nùi ... Hổng phân biệt được đâu là "chánh nghĩa" đâu là "phi nghĩa", đâu là "tiến bộ" đâu là "phản động", đâu là "chống diễn biến hòa bình" đâu là "diễn biến hòa bình", đâu là "lực lượng cách mạng" đâu là "thế lực thù địch", ... vv ... và ... vv ... Người ta viết, nói, làm, ... cứ y như là tự "bôi tro trát trấu vào mặt", tự "vạch áo cho người xem lưng", tự "gậy ông đập lưng ông", tự "lạy ông con ở bụi này", tự "thà chết không khai còn hai thằng trong bồ lúa" ... vv ... và ... vv ... zậy ... Thiệt ... rối nùi ... !! ...

   Hổm rồi, ráng đọc cho hết bài giảng về Biển Đông của đại tá phó giáo sư tiến sĩ nhà giáo ưu tú học viện chính trị bộ quốc phòng ... ( hụt hơi ) trần đăng thanh (http://vungochuyen.blogtiengviet.net/2012/12/20/a_aoii_tai_traosn_a_a_ng_thanh_giaopng_v ), không những 3 D mà tới n D : dài - dai - dở, dốt - dại - dỏm - ..., tui ... cũng chợt nghĩ, cũng tự hỏi, và ... cũng ... rối nùi ... y chang zậy ... !! ...

   Miệng ăn mắm ăn muối, nói dại, hổng chừng có ngày ... "vật đổi sao dời", bà con cô bác mình lại thấy cái cảnh tréo ngoe : phe "phi nghĩa", "phản động", "diễn biến hòa bình", "thế lực thù địch", ... lại ca tụng hết lời, xúm nhau công kênh phe "chánh nghĩa", "tiến bộ", "chống diễn biến hòa bình", "lực lượng cách mạng", ... lên vai diễu đi khắp phố phường, vì đã ... "đóng góp công sức lớn lao" ...

   Trong đó, ... có ... trần ... đăng ... thanh ... !! ...

GỞI EM CÔ GÁI BÌNH LONG

   "AN LỘC ĐỊA SỬ LƯU CHIẾN TÍCH,
   BIỆT CÁCH DÙ VỊ QUỐC VONG THÂN"

   Hai câu thơ này được CÔ GIÁO PHA ghi lại trước nghĩa trang của LĐ 81 Biệt Kích Dù ở An Lộc năm 72, cách nay đúng 40 năm.

   GỞI EM CÔ GÁI BÌNH LONG

   Nhớ theo Hổ Xám vào An Lộc
   Ðội pháo trên đầu như đội mưa
   Múa kiếm đứng ngăn thù cửa Bắc
   Mà tưởng mình là Nguyễn Huệ xưa.

   Trong tiếng đạn reo mù khói trận
   Bỗng gặp em, cô giáo như mơ
   Em ngồi rũ tóc trong hầm tối
   Ðọc tiếng kinh cầu, như đọc thơ.

   "Lạy Chúa con là người ngoại đạo
   Nhưng tin có Chúa ngự trên trời"
   Chúa ơi, Biệt Kích là thi sĩ
   Thi sĩ cầm gươm như đi chơi.

   “An Lộc địa sử lưu chiến tích
   Biệt Cách Dù vị quốc vong thân”
   Lời thơ hôm ấy sao hay quá
   Nghĩa trang buồn như tiếng lá rơi.

   Pha hỡi, bây chừ em đâu nhỉ ?
   Cô giáo hôm xưa đã lấy chồng ?
   Chúc em hạnh phúc răng long bạc
   Còn anh hôm nay vào Phước Long.

   Anh theo quân vào nơi hiểm địa
   Hét tiếng xung phong đến vỡ trời
   Bắn cháy xe tăng như uống rượu
   Mà tưởng em đang rót chén mời.

   Bóng địch chập chùng nơi cửa ngõ
   Ba trăm quân đánh một sư đoàn
   Mãnh hổ nan địch quần hồ bại
   Anh thối binh về mà thấy oan.

   Nửa chừng lại gặp cơn bão lửa
   Toán Delta bị kích giữa đàng
   Ôi lại Phước Long lưu chiến tích
   Anh bị trúng đạn giữa rừng hoang.

   Và chừ giờ đang ngồi bó gối
   Tay xích chân xiềng trong trại giam
   Máu bụng vẫn tuôn ra như suối
   Anh biết mình thôi thế là tan.

   Nhưng giây phút cuối anh vẫn nhớ
   Màu áo hoa dù nón mũ xanh
   Nhớ dáng em xưa cô giáo nhỏ
   Họa bút thành thơ như tiếng oanh.

   “Túy ngọa sa trường quân mạc tiếu
   Cổ lai chinh chiến kỷ nhân hồi”
   Sá gì một cõi đi về đất
   Biệt Cách lưu danh, Biệt Kích đời.

   BIỆT KÍCH VÔ DANH

   ( Người lính Biệt Kích viết bài thơ này cho cô giáo Pha trong khi đang bị bắt với vết thương trên bụng, tám ngày sau đó thì anh hy sinh )




ĐỌC "BÊN THẮNG CUỘC" CỦA HUY ĐỨC - 7

   Trích Bên Thắng Cuộc :

   [ Các nước "xã hội chủ nghĩa anh em" mỗi khi thay đổi đường lối hay người lãnh đạo đều phải đến "ông anh cả" Moscow trình diện ...

   ...

   Theo Chánh Văn phòng Trung Ương Đảng khóa V Nguyễn Khánh : "Theo lệ xưa nay, mỗi khi Đảng Cộng sản Việt Nam đại hội thì đường lối phải được Đảng Cộng sản Liên Xô và Trung Quốc đồng tình. Nếu họ không đồng tình thì đường lối sẽ không thực hiện được. Lúc bấy giờ quan hệ Việt Nam - Trung Quốc còn gay gắt nên chỉ phải đi Liên Xô".

   Trường Chinh đến Moscow ngày 9 - 11 - 1986, ... Ở thời điểm ấy, nếu Gorbachev "bác" đường lối đổi mới của Việt Nam thì ở trong nước, Trường Chinh chắc chắn sẽ gặp khó khăn với những người bảo thủ.

   ...

   Trường Chinh từ Moscow trở về, tưởng mọi chuyện đều trôi chảy. Nhưng khi bắt đầu đại hội, các đại biểu đã rất hoang mang. Trần Quỳnh, sau khi cùng Võ Chí Công đến Hungari dự cuộc họp của Hội đồng Tương trợ Kinh tế về, nói rằng : "Thủ tướng Liên Xô nói Liên Xô không tán thành Việt Nam đi theo khuynh hướng chủ nghĩa xã hội thị trường". Nhiều người nghe Trần Quỳnh tỏ ra rất sợ ; hầu hết đại biểu đều đã học qua Nguyễn Ái Quốc, đều biết số phận của Tiệp Khắc khi dám qua mặt Liên Xô làm "chủ nghĩa xã hội thị trường".

   Nhưng, theo Giáo sư Dương Phú Hiệp, Trường Chinh là một người làm việc hết sức chặt chẽ. Ông hỏi văn phòng : "Anh Trần Quỳnh nói có kèm theo văn bản không ?". Văn phòng trả lời "không". Ông nói : "Thế thì không được. Tôi có văn bản. Tôi và Gorbachev có ký chung một văn bản nhất trí với nhau đây". Biên bản được phát ra, những người ủng hộ Trường Chinh mới thở phào nhẹ nhõm khi thấy "Liên Xô không ngăn cản ta đổi mới". ]

   Đổ ba mươi năm xương máu của dân tộc để giành lấy một nền "độc lập - tự do - hạnh phúc" như vậy đó ... !!! ... Có cần phải bình luận thêm gì không ... !?! ...

   Hoàng Lê Nhất Thống Chí viết về Lê Chiêu Thống : 

   "Nước Nam ta từ khi có đế, có vương tới nay, chưa thấy bao giờ có ông vua luồn cúi đê hèn như thế. Tiếng là làm vua, nhưng niên hiệu thì viết là Càn Long, việc gì cũng do viên tổng đốc, có khác gì phụ thuộc vào Trung Quốc ?"

   Thi Sĩ Trần Dần :

   "Tôi khóc những chân trời không có người bay
   Lại khóc những người bay không có chân trời".

ĐỌC "BÊN THẮNG CUỘC" CỦA HUY ĐỨC - 6

   Trích Bên Thắng Cuộc :

   [ Trần Bạch Đằng nói : "Chúng ta quan niệm đẹp từ bản chất. Đó là luân lý dân tộc và đó cũng là quan điểm khoa học. Tuyệt đại đa số thanh niên chúng ta hiểu cái đẹp trong tư thế chiến đấu, trong động tác xung phong đánh giặc dũng cảm, trong tư thế đĩnh đạt trước hiểm nguy và trước mặt kẻ thù. Người ta có thể dựng tượng một thanh niên cắp lê phóng vào giặc Mỹ hoặc một thanh niên ưỡn ngực trước dùi cui của bọn cảnh sát ngụy nhưng không một nghệ sĩ nặn tượng nào hứng thú về một thanh niên tóc xấp xỏa ngang vai, quần áo nửa xanh nửa đỏ in đầy chữ quảng cáo pepsi cola, lái honda lượn nghinh ngang trên đường phố ...". Ông Trần Bạch Đằng kết luận : "Luân lý của chế độ cũ nhồi nắn cho chúng ta cái ý thức làm ít hưởng nhiều, sự khôn ngoan là biết cách không làm gì hết mà vẫn sống phè phỡn, học hành cốt chọn một nghề gì ít mất sức nhất mà hưởng lợi nhiều nhất. Luân lý phản động ấy đã tạo cho một số thanh niên ghét nắng, kỵ mưa, mù sương không ưa ... Giữ cái mịn màng của làn da hơn là giữ độc lập, tự do của dân tộc và phẩm giá, tiết trinh của chính bản thân" ( Trần Bạch Đằng, luận về cái đẹp, lược ghi, đăng trên báo Tuổi Trẻ ngày 7 - 5 - 1976 ) ]

   Những người CS vốn thích nhét chữ của họ vào miệng người khác ( như "nghệ sĩ nặn tượng" hay "luân lý của chế độ cũ" ... ), nhưng đến "luân lý dân tộc" và "quan điểm khoa học" mà họ cũng "đè đầu bóp cổ" để nhét được thì quả là ... đại tài, và đại ... tai ... ! ...

   Ngày nay, thế hệ con cháu ruột rà của ông hẳn cũng đang làm theo cái "luân lý phản động" của "chế độ cũ" ấy ... Và hẳn, nếu có chút hiểu biết, và liêm sĩ, chính ông cũng đã nhận ra là ai "phản động" hơn ai ... ! ...

   Cần nhớ, khi chỉ một ngón tay trỏ vào một ai đó, thì bốn ngón còn lại đang chỉ ngược vào mình đó !

ĐỌC "BÊN THẮNG CUỘC" CỦA HUY ĐỨC - 5

   Bên Thắng Cuộc đơn thuần là thông tin, và đương nhiên, một cách khách quan, thông tin đó được đưa ra theo quan điểm của tác giả, một nhà báo, Huy Đức. Khi chọn đưa thông tin nào, và không đưa thông tin nào, hẳn nhiên, đó chính là quan điểm của tác giả ...

   Trên nền tảng thông tin ( information ), người ta sẽ phân tích và tổng hợp thành kiến thức ( knowledge ). Từ kiến thức lên đến tầm nhận thức ( awareness ) thì lại cần thêm một công đoạn phân tích và tổng hợp vi tế và phức tạp hơn nữa.

   Trên cùng một lượng thông tin, người ta có thể hình thành những kiến thức, giống nhau và khác nhau. Trên những cái nền kiến thức đó, người ta lại có thể xây dựng nên những tầm nhận thức, giống nhau và khác nhau.   

   Như đi cùng một cái chợ, người ta có thể mua về những loại, thực phẩm và công cụ chế biến, giống nhau và khác nhau. Trên những loại thực phẩm và công cụ chế biến đó, người ta lại có thể chế biến ra những món ăn, giống nhau và khác nhau. Và dĩ nhiên, còn phụ thuộc vào tay nghề, kinh nghiệm của người nấu, và thể tạng, khẩu vị của người ăn nữa, giống nhau và khác nhau ... 

   Thực ra, đọc Bên Thắng Cuộc, có thể nhiều người sẽ nhận thấy những thông tin trong đó cũng không quá mới lạ, và quá hiếm hoi ..., nhất là đối với những ai đã từng đọc nhiều, và từ nhiều nguồn. Những ai đã từng ở trong hoàn cảnh "Những ngày đầu", "Đốt sách", "Học tập và cải tạo", "Đánh Tư sản", "Đổi tiền", "Kinh tế mới", Vượt biên", "Xé rào", "Đổi mới", ... có thể viết được nhiều hơn, chân thực hơn, chi tiết hơn, uẩn xúc hơn, bi thương hơn ... Huy Đức rất nhiều nhiều lần ... Nhưng tại sao ... Bên Thắng Cuộc lại gây rúng động, nổi tiếng và lan tỏa ... !? ...

   Như "Trong bài văn nộp cho cô giáo, con gái một công nhân làm việc ở Nhà máy Dệt 8 - 3 ước mơ : "Ngày Tết em mong sao có một nồi cơm trắng và một bát thịt kho"  ( trích Bên Thắng Cuộc ), trong điều kiện bị "bần cùng hóa", khi một điều bình thường nhỏ nhoi mà không thể có được, thì nó trở thành niềm mơ ước ..., và khi niềm mơ ước nhỏ nhoi đó trở thành hiện thực, nó được hồ hởi đón nhận ... Vậy thôi ... ! ...

   Như trẻ con những vùng nông thôn nghèo đói bu lại để xuýt xoa trầm trồ một chiếc xe đạp có cái chuông kêu "kính cong kính cong", đuổi theo những chiếc xe hơi hiếm hoi chạy băng qua làng để ngửi đám khói đen xì "thơm lừng" mùi ét - xăng, đồng quà tấm bánh ở các chợ quê nghèo là cả một niềm hạnh phúc hồn nhiên ...

   Tại sao !? Tại Sao !? TẠI SAO !? Dân Việt ở thời buổi của Thời Đại Thông Tin của Thế Kỷ XXI rồi mà vẫn còn phải "xuýt xoa trầm trồ", "đuổi theo ngửi khói", "hạnh phúc hồn nhiên" ... với những điều "bình thường nhỏ nhoi" về thông tin trong Bên Thắng Cuộc đến như vậy ... !? ...

   Tại vì dân Việt thiếu, dân Việt không có, dân Việt "nghèo đói" thông tin ...

   Tại sao dân Việt thiếu, dân Việt không có, dân Việt "nghèo đói" thông tin ... !? ...

   Tại vì dân Việt bị "bần cùng hóa" thông tin ...

   Tại sao dân Việt bị "bần cùng hóa" thông tin ... !? ...

   Tại vì thông tin đã bị "chuyên chính", trong một xã hội "chuyên chính" ...

   ... Vậy thôi ... ! ...

   Đọc Bên Thắng Cuộc của Huy Đức, hãy chấp nhận tất cả những tầm nhận thức, giống nhau và khác nhau ... ! ...

   Thành công của một tác phẩm, không phải là "ấn định", mà là "gợi mở" ...

ĐỌC "BÊN THẮNG CUỘC" CỦA HUY ĐỨC - 4

   "Cánh cửa" Thanh niên Xung phong

   Thanh niên Xung phong là tấm giấy thông hành đem lại ít nhiều kiêu hãnh cho những người có nó. Chế độ mới đã coi những tấm giấy ấy như một chứng chỉ hoàn thành cuộc sát hạch vinh quang. Hơn sáu vạn giáo sư, bác sĩ, sinh viên, thanh niên lẽ ra đã có thể dành những năm đẹp nhất cuộc đời mình để cống hiến cho xã hội những gì mà họ thành thạo nhất. Vậy mà, để được chế độ thừa nhận, họ đã phải xuống biển, lên rừng, bàn tay chai sần đi và kiến thức chuyên môn thì mai một.   


   "Sài Gòn lại bắt đầu ghẻ lở"    

   Nếu như năm 1975, 1976, những văn nghệ sĩ miền Bắc khi đến Sài Gòn vẫn thích đeo bên hông khẩu K54, thì những năm về sau, họ đã biết uống bia, biết áo phông, quần bò. Theo Đỗ Trung Quân, bài thơ Tạ Lỗi Trường Sơn, ngoài sự dồn nén sau bảy năm "giải phóng", còn lập tức "bật" ra thành chữ khi có một nhà văn miền Bắc, đến trước mặt anh chỉ đôi dép sa - bô, cái quần bò đang mặc và hỏi : "Ê Quân, thấy bọn này Sài Gòn chưa ?"

   Khi ấy, năm 1982, Đỗ Trung Quân viết :   

   Bảy năm qua đi với nhiều buồn vui đau xót 
   Một góc phù hoa ngày cũ qua rồi   
   Những con điếm xưa có kẻ đã trở lại làm người giã từ ghế đá công viên để sống đời lương thiện
   Những gã du đãng giang hồ cũng khoác áo thanh niên xung phong lên rừng xuống biển 
   Tìm lại hồn nhiên cho cuộc sống của mình   
   Cuộc đổi thay nào cũng nhiều mất mát, hy sinh ...
   Và khi ấy   
   Thì chính "các anh" 
   Những người nhân danh Hà Nội   
   Các anh  đang  ngồi giữa Sài Gòn bắt đầu chửi bới
   Chửi đã đời
   Chửi hả hê
   Chửi vào tên những làng quê ghi trong lý lịch của chính mình
   Các anh những người nhân danh Hà Nội sợ đến tái xanh
   Khi có ai nói bây giờ về lại Bắc !!!
   Tội nghiệp những bà mẹ già miền Bắc
   Những bà mẹ mấy mươi năm trên đê còng lưng chống lụt
   Những bà mẹ làm ra hạt lúa
   Những năm thất mùa phải chống gậy ăn xin
   Những bà mẹ tự nhận phần mình tối tăm
   Để những đứa con lớn lên có cái nhìn và trái tim trong sạch
   Bây giờ
   Những đứa con đang tự nhận mình "trong sạch"
   Đang nói về quê mẹ của mình như kẻ ngoại nhân
   Các anh
   Đang ngồi giữa Sài Gòn nhịp chân
   Đã bờm xờm râu tóc, cũng quần jean xắn gấu 
   Cũng phanh ngực áo, cũng xỏ dép sa bô
   Các anh cũng chạy bấn người đi lùng kiếm tủ lạnh, ti vi, casette, radio ...
   Rượu bia và gái
   Các anh ngông nghênh tuyên ngôn "khôn & dại"
   Các anh bắt đầu triết lý "sống ở đời"
   Các anh cũng chạy đứt hơi
   Rượt bắt và trùm kín đầu những rác rưởi Sài Gòn thời quá khứ
   Sài Gòn 1982 lẽ nào ...
   Lại bắt đầu ghẻ lở ?
   ...
   Tội nghiệp em
   Tội nghiệp anh
   Tội nghiệp chúng ta những người thành phố
   Những ai ngổn ngang quá khứ của mình
   Những ai đang cố tẩy rửa "lý lịch đen"
   Để tìm chổ định cư tâm hồn bằng mồ hôi chân thật
   Xin ngã nón chào các ngài
   "Quan tòa trong sạch"
   Xin các ngài cứ bình thản ăn chơi
   Bình thản đổi thay lốt cũ
   Hãy để yên cho hàng me Sài Gòn
   Hồn nhiên xanh muôn thuở
   Để yên cho xương rồng, gai góc
   Chân thật nở hoa
   Này đây
   Xin đổi chổ không kỳ kèo cho các ngài cái quá khứ ngày xưa
   Nơi một góc ( chỉ một góc thôi )
   Sài Gòn bầy hầy, ghẻ lở
   Bây giờ ...
   Tin chắc rằng trong các ngài đã vô số kẻ tin vào "thượng đế"
   Khi sống hả hê giữa một thiên đường
   Ai bây giờ
   Sẽ
   Tạ lỗi
   Với Trường Sơn ?


   Nói lên được điều đó, chính là nhờ sức mạnh của Thi Ca ... ! ...

   Tôi không biết nói gì hơn, đành phải dùng lại một lời bình luận đã cũ :

   Người Miền Nam dù sao cũng được học những bài học vỡ lòng về Dân Chủ sớm hơn Miền Bắc ...

   Thời Pháp thuộc, Miền Nam là xứ Thuộc Địa tiếp xúc với nền chính trị Dân Chủ kiểu Pháp; Miền Bắc là xứ Bảo Hộ với nền cai trị Thực Dân nửa Phong Kiến ...

   Sau 1954, Miền Bắc dưới chế độ Chuyên Chính Vô Sản với duy nhất một "kim chỉ nam" triết học Mác-Lê, dân và quân chỉ một lòng "dùng bạo lực cách mạng để chống lại bạo lực phản cách mạng" ... ; Miền Nam dưới chế độ Dân Chủ kiểu Mỹ, người dân tương đối có nhiều sự lựa chọn, Thanh niên Trí thức tiếp xúc với nhiều luồng tư tưởng nên có cái nhìn đa chiều về chiến tranh ... Khi vô lính, họ mang theo tư tưởng Tự Do - Bình Đẳng - Bác Ái của Pháp, Tự Do - Dân Quyền - Nhân vị của Mỹ, cái nhìn hoài nghi, phản kháng của Triết học Hiện Sinh, những lời Tự Tình Quê Hương của Phạm Duy, lời ca Phản Chiến của Trịnh Công Sơn ... nên dễ bị phân vân, giằng xé khi siết cò súng, dẫn đến tinh thần chiến đấu không cao, dễ hoang mang, dao động ... ( còn nhớ, dưới thời Phong Kiến, một trong những tiêu chuẩn tuyển chọn vô Cấm Vệ Quân là phải ... "không biết chữ" ... ! ).

   Trong Lịch Sử, nhiều dân tộc kém văn minh đã thắng dân tộc văn minh hơn trong chiến tranh, nhưng sau đó lai bị "đồng hóa" ngược trở lại bởi chính nền văn minh mà họ đã "chinh phục" ( La Mã - Hy Lạp, Mông - Hán, Mãn - Hán ... là những ví dụ ... ) ... Thành công hay thất bại trong một cuộc chiến tranh không chứng minh được vấn đề ai văn minh hơn ai, "Ai Thắng Ai", như những người Cộng Sản từng tự hào tuyên bố ...

   Cục diện Thế Giới hiện nay đã rõ ... !! ...

ĐỌC "BÊN THẮNG CUỘC" CỦA HUY ĐỨC - 3

   ( trích )

   [ Đúng như ông Võ Văn Kiệt thừa nhận, đòi hỏi những sĩ quan thua trận "tiếp thu ánh sáng chính nghĩa" từ những người đưa mình vào tù là một yêu cầu quá cao. Cán bộ quản giáo miền Bắc, những người trực tiếp giáo dục lại các "ngụy quân và ngụy quyền" là những người lớn lên trong một xã hội hoàn toàn khép kín ...

...

   Hầu hết bộ đội miền Bắc đều ra đi từ những làng quê nghèo đói. Đến khi vào tới Sài Gòn thì đến đài Tiếng nói Việt Nam cũng ít có dịp được nghe, sách báo thì ngay cả Thép Đã Tôi Thế Đấy, Rừng Thẳm Tuyết Dày ... cũng không đủ đọc. Họ được dạy rằng dân miền Nam đang phải rên xiết, lầm than, nhiều thanh niên miền Bắc trong ngày 30 - 4 - 1975 còn ước ao được nhanh chóng vào Nam để giáo dục những thanh niên lầm đường lạc lối.

   Không ít quản giáo khi tiếp xúc với những sĩ quan được đào tạo chính quy của miền Nam đã nhận ra sức hiểu biết của mình ở đâu. Cũng có những người vì mặc cảm đã dùng quyền uy lấn át. Nhưng cũng có những người tiếp tục trung thành với những gì được dạy. Sự say sưa làm "thầy" của họ đã tạo ra không ít tình huống trớ trêu. ]


   Thời mới "giải phóng", các "chú bộ đội", vốn đa số từ các vùng nông thôn nghèo khó, "nước mặn đồng chua", "chân đất mắt toét", do được "tuyên huấn" kỹ lưỡng, vô Nam "nổ" tưng bừng : "ngoài Bắc cái gì cũng có, ti vi tủ lạnh ... chạy đầy đường" ( !? ), nhưng lại không biết đến nước đá là gì, gọi café file là "cái nồi ngồi trên cái cốc", vô quán kêu : "cho 1 ly "sửa Honda", lấy cái nịt ngực phụ nữ làm đồ lọc café, dùng bồn cầu, bồn rửa mặt để rửa rau ... vv ...

   Đến như nhà văn Nguyễn Tuân khệnh khạng uyên bác là vậy, mà khi nghe tin Trịnh Công Sơn bị bịnh, đã gửi vô nửa ký đường "tiêu chuẩn" của mình, gọi là "bồi dưỡng" ..., và trong một chuyến vô Nam, đã tâm sự như "khuyên" các bạn văn Sài Gòn : "Tớ sở dĩ còn sống và tồn tại tới ngày nay là vì tớ biết sợ" ...

   Còn nhà văn Dương Thu Hương : "Khóc thì tôi có hai lần khóc.

   Lần thứ nhất khi đội quân chiến thắng vào Sài Gòn năm 1975, trong khi tất cà mọi người trong đội quân chúng tôi đều hớn hở cười thì tôi lại khóc. Vì tôi thấy tuổi xuân của tôi đã hy sinh một cách uổng phí. Tôi không choáng ngợp vì nhà cao cửa rộng của miền Nam, mà vì tác phẩm của tất cả các nhà văn miền Nam đều được xuất bản trong một chế độ tự do ; tất cả các tác giả mà tôi chưa bao giờ biết đều có tác phẩm bầy trong các hiệu sách, ngay trên vỉa hè ; và đầy rẫy các phương tiện thông tin như TV, radio, cassette. Những phương tiện đó đối với người miền Bắc là những giất mơ. Ở miền Bắc, tất cả mọi báo đài, sách vở đều do nhà nước quản lý. Dân chúng chỉ được nghe đài Hà Nội mà thôi ; và chỉ có những cán bộ được tin tưởng lắm mới được nghe đài Sơn Mao, tức là đài phát thanh Trung Quốc. Còn toàn bộ dân chúng chỉ được nghe loa phóng thanh tập thể ; có nghĩa là chỉ được nghe một tiếng nói. Vào Nam tôi mới hiểu rằng, chế độ ngoài Bắc là chế độ man rợ vì nó chọc mù mắt con người, bịt lỗ tai con người. Trong khi đó ở miền Nam người ta có thể nghe bất cứ thứ đài nào, Pháp, Anh, Mỹ ... nếu người ta muốn. Ðó mới là chế độ của nền văn minh. Và thật chua chát khi nền văn minh đã thua chế độ man rợ. Ðó là sự hàm hồ và lầm lẫn của lịch sử. Ðó là bài học đắt giá và nhầm lẫn lớn nhất mà dân tộc Việt Nam phạm phải.

   Lần thứ hai tôi khóc là năm 1984 khi tôi đến Mascơva. Tất cả những người Việt Nam khác đến đấy đều hớn hở, sung sướng. Riêng tôi thì nhục nhã không thể tả được. Vì khi ở trong nước, tôi vẫn có ấn tượng dân tộc mình là dân tộc anh hùng và là một dân tộc cũng có được một cuộc sống xứng đáng. Nhưng khi đến Mascơva trong một phái đoàn điện ảnh trẻ thì tôi mới nhìn thấy ra rằng, người Việt Nam bị khinh bỉ. Người Việt Nam đầu đen chỉ xếp hàng trong các đội quân dài dặc các bà già Nga bụng to để mua nồi áp xuất, bàn là điện nhằm gởi về nước. Những người bán hàng họ mắng cho như là mắng khỉ ấy. Họ mắng cũng đúng vì người mình khuân hàng đống nồi, hàng đống sản phẩm của người ta để tuồn về nước. Khi đứng ở khách sạn Peking nhìn xuống đường, tôi thấy những đoàn đại biểu Việt Nam trong những bộ quần áo complet gớm giếc trông như những đàn bò đi trong thành phố. Tôi hoàn toàn vỡ mộng và tôi khóc. Một nhà văn Nga mắng tôi. Anh ta bảo rằng, "người ta đi Nga người ta sung sướng, còn bà thì tại sao bà lại khóc như cha chết vậy. Sao lại vớ vẩn thế”. Anh ta không biết nỗi đau đớn của tôi khi thấy thân phận của người Việt Nam.

..., sau đó đã phải sống đời tù tội và ... lưu vong ...

   Gia đình tôi ( trước 1975, chỉ có một mình ba tôi làm tài xế cho Sở Hỏa Xa, đủ nuôi gia đình 1 vợ 3 con ), được họ hàng ngoài Bắc vô thăm, sau mới phát hiện có một chục chén sành bị giấu ở sau chuồng heo, hỏi ra mới biết họ hàng đem vô để làm quà, nhưng thấy nhà tôi xài toàn chén kiểu bằng sứ, không dám biếu nữa, phải giấu ...

    Ai Văn Minh Hơn Ai ... !? ...

    Ai Giải Phóng Ai ... !? ...

    Ai Thắng Ai ... !? ...

    Trong Lịch Sử, nhiều dân tộc kém văn minh đã thắng dân tộc văn minh hơn trong chiến tranh, nhưng sau đó lai bị "đồng hóa" ngược trở lại bởi chính nền văn minh mà họ đã "chinh phục" ( La Mã - Hy Lạp, Mông - Hán, Mãn - Hán ... là những ví dụ ... ) ... Thành công hay thất bại trong một cuộc chiến tranh không chứng minh được vấn đề ai văn minh hơn ai, "Ai Thắng Ai", như những người Cộng Sản từng tự hào tuyên bố ...

    Cục diện Thế Giới hiện nay đã rõ ... !! ...

ĐỌC "BÊN THẮNG CUỘC" CỦA HUY ĐỨC - 2

   Trước đây, đọc MẤY LỜI GIỚI THIỆU của tướng Trần Văn Trà, nguyên Tư lệnh Các Lực lượng Vũ trang Giải phóng miền Nam, cho sách TRẠI GIAM TÙ BINH PHÚ QUỐC 1967 - 1973, xuất bản năm 1995, có những dòng như :

   -   "Tôi cầm bút viết những dòng giới thiệu này mà lòng quặn đau khôn tả. Đau vì đạo đức loài người đã có thời quá thoái hóa để đối xử giữa người với người như những súc vật hoang dã hay còn hơn thế nữa."

   -   "Bạn đọc Việt Nam hãy đọc để hiểu sâu hơn nữa ý nghĩa cao sâu của cuộc kháng chiến thần thánh 30 năm của dân tộc. Đọc để mình hiểu mình hơn, hiểu truyền thống kiên cường bất khuất của Việt Nam mình, tính nhân văn, lòng rộng mở, lấy ân báo oán của xã hội Việt Nam để mà xây dựng nên một đất nước cao đẹp văn minh và công bằng giữ đúng bản sắc dân tộc. Và các bạn nước ngoài đọc để hiểu rõ hơn con người Việt Nam, rõ hơn chế độ Việt Nam hiện nay biết quý trọng con người, trọng nhân quyền như thế nào."

    Tôi đã "nghi ngờ" về tính "ngây thơ" của ông khi gia nhập Mặt trận Dân tộc Giải phóng miền Nam Việt Nam, về chủ trương thành lập tại Miền Nam một "chính phủ ba thành phần", về tinh thần hòa hợp - hòa giải dân tộc ... Chẳng lẽ ông không "nhìn" thấy những gì đã xảy ra cho Quân - Dân - Cán - Chính VNCH trước và sau ngày 30 - 4 - 1975 ... !? Chẳng lẽ ông không có chút kiến thức nào về Lịch Sử, dù chỉ là Lịch Sử Chiến Tranh ... !? ... Chẳng lẽ ông không đọc kỹ cuốn sách mà ông viết lời giới thiệu, và cảm thấy thắc mắc vì những điều đã vô tình để lộ ra, mặc dù nó được viết ra nhằm mục đích tố cáo ... !? ...

      -   Khi tù binh CS sắp được trao trả, "Một số quân cảnh và giám thị đến hỏi xin mùng mền. Những thứ này đem về dùng còn tốt hoặc đem ra chợ bán cũng có giá" ( trích nguyên văn trong "Trại Giam Tù Binh Phú Quốc 1967-1973" )

      -   Theo "Trại Giam Tù Binh Phú Quốc 1967-1973", Lính Việt Nam Cộng Hòa được trao trả rất ít so với lính Cộng Sản Bắc Việt :

      *   Đợt 1 :
   Lính VNCH : 1.032 người
   Lính CSBV : 7.000 người

      *   Đợt 2 :
   Lính VNCH : 1.004 người
   Lính CSBV : 5.595 người

      *   Đợt 3 :
   Lính VNCH : 1.214 người
   Lính CSBV : 7.294 người

      *   Đợt 4 :
   Lính VNCH : 2.178 người
   Lính CSBV : 6.619 người

   TẠI SAO ... !? ...

   Lính VNCH bị bắt rất ít chăng ... !? ...

   Hay là họ đã chết gần hết trong những trại tù heo hút trong rừng núi, trong tình trạng thiếu thốn, cùng kiệt, và bị đối xử vô nhân đạo ... !? ...

   Hay là họ đã bị giết hay bị bỏ mặc cho chết vì bên Bắc Việt còn không đủ lương thực để nuôi quân mình, làm sao nuôi được tù binh ; căn cứ của Bắc Việt quá sơ sài, làm sao giam giữ được tù binh ; đường hành quân quá gian nan, làm sao dẫn giải được tù binh ... !? ...

   "... KHI ĐẤT NƯỚC TÔI ... KHÔNG CÒN CHIẾN TRANH ... MẸ GIÀ LÊN NÚI ... TÌM XƯƠNG CON MÌNH ..." ... !! ...

   Tôi đã không còn tôn trọng ông ta, nhưng còn nghĩ : Thôi, âu cũng là thân phận con người giữa thời thế ... ! ...

   Nay, đọc BÊN THẮNG CUỘC của Huy Đức, phần "Tù và cải tạo", "Thăm Nuôi", "Học Tập", trong tôi lại có thêm một cảm giác : khinh bĩ ... ! ...

   Bậc làm tướng xưa nay, được dân thờ, thử hỏi có mấy người ... !? Được dân tôn lên làm bậc Thánh, thử hỏi có mấy ai ... !? ...

   NHẤT TƯỚNG CÔNG THÀNH VẠN CỐT KHÔ !

   Võ Nguyên Giáp chiến công lừng lẫy, được thế giới vinh danh là tướng tài, nhưng khi mất đi, phỏng có được dân, nhấn mạnh "DÂN", thờ ... !? ... Chiến lược Chiến Tranh Nhân Dân mà ông vận dụng có uy lực và hiệu quả to lớn, nhưng đã  vi phạm Công Ước Chiến Tranh, đẩy bao thường dân vô tội vào nạn thảm sát, mà Thảm Sát Mỹ Lai chỉ là một ví dụ điển hình ... 

   DÂN KHÔNG THỜ SAI AI BAO GIỜ ! ( Võ Văn Kiệt )

ĐỌC "BÊN THẮNG CUỘC" CỦA HUY ĐỨC - 1

( trích BÊN THẮNG CUỘC )

   [ Những ngày đầu.

   ... ông Võ Văn Kiệt thừa nhận, không ai trong số những người tiếp quản Sài Sòn năm 1975 có kiến thức về quản lý nhà nước.

...

   "Ngụy Quyền"

   Một "đồng chí" được giới thiệu là "trưởng Ban Tuyên huấn An ninh Miền" đã từng công khai tuyên bố : "Việc học tập cải tạo đối với công chức, nhân viên ngụy quyền sẽ phải công phu và gian khổ về tinh thần hơn so với ngụy quân vì công chức cao cấp ngụy quyền là những người trực tiếp hoặc tham gia tích cực vào bộ máy kềm kẹp nhân dân. Họ được huấn luyện kỹ càng do đó, ảnh hưởng chế độ cũ về nhận thức và tư tưởng khá sâu". ]




   Cả người Pháp và người Mỹ, theo "lô-gich" của người văn minh : chiến thắng là để trở nên hùng mạnh hơn, đã thất bại trước cái "lô-gich phi lô-gich" : "dù trong nước mười phần chết chín ...", "dù có phải đốt cháy cả dãy Trường Sơn ...", "còn cái lai quần cũng đánh", "chấp nhận thương vong khổng lồ và sự tàn phá gần như toàn bộ đất nước" ... chỉ để giành cho bằng được chiến thắng về quân sự, dù là "chiến thắng" trong điêu tàn và kiệt quệ ...

   Còn nhớ, trong những ngày tháng 4 - 1975, phía Mỹ, theo "lô-gich" của người văn minh, vẫn nhận định rằng sẽ có hòa đàm, do Miền Bắc chưa có tham vọng chiếm toàn bộ Miền Nam, vì lý do : chưa có đủ cán bộ để quản lý đất nước !

   Nhưng phía Mỹ đã lầm ! Miền Bắc có "niềm tin" thơ ngây rằng : "Khó như đánh Mỹ mà còn làm được thì còn điều gì mà không làm được" ! Và cứ "Đánh thắng giặc Mỹ ta sẽ xây dựng hơn mười ngày nay" ! "Hòa bình rồi cắn hạt muối cũng ngon" ! ...

   Kết quả là, Sài Gòn, miền Nam, và cả nước, kiệt quệ chỉ sau mười năm "giải phóng" ... ! ...

   Kiệt quệ, nên hết lệ thuộc Nga tới nô lệ Tàu ...

   Và di hại đến tận ngày nay ... ! ...

ĐỊNH LUẬN ...

   Xin kể một câu chuyện :

   Hồi còn học cấp I, một lần, để lấy một khúc cây nhỏ bị gãy rồi mắc kẹt trong một khúc ống nước bằng kim loại, tôi bèn bỏ khúc ống nước đó vô bếp lửa đang nấu cơm của má ... Khi cơm chín, lửa tắt, kéo khúc ống nước ra, vỗ vỗ, thì ... một khúc than đen óng tuột ra ngoài ..., tôi ngỡ ngàng, rồi nhảy cẫng lên hét toáng : Ka ... ka ... ka ... Ta đã tìm ra được cách làm than rùi ... ! ...

   Rồi học lên cấp II, được học môn Hóa Học, được học về "phản ứng oxy hóa", về "sự cháy", "sự cháy trong môi trường yếm khí" ... vv ... , tôi mới thấy cái sự "tìm ra" của mình nó  "ấu trĩ" và "lạc hậu" đến thế nào ... !! ...

   Chẳng qua là do còn nhỏ dại, chưa được dạy dỗ nhiều, học nhiều, biết nhiều, hiểu nhiều ... 

   Cũng may, là tui chưa đem cái sự "tìm ra" ấy "áp dụng" vào các thứ đồ đạt trong nhà, vì còn biết sợ "má la" ... Hú hồn hú vía ... !! ... 

   Liên tưởng tới chuyện " Eureka" của Archimedes thấy "tiếu lâm", một trời một vực ... !! ...

   Giờ lớn hơn chút, học chút Văn, chút Sử, tự nhiên tôi, khập khiễng và hơi hỗn hào, liên tưởng tới mấy câu thơ của Chế Lan Viên :

   ... Luận cương đến với Bác Hồ. Và Người đã khóc
   Lệ Bác Hồ rơi trên chữ Lênin.   Bốn bức tường im nghe Bác lật từng trang sách gấp   Tưởng bên ngoài, đất nước đợi mong tin.
   Bác reo lên một mình như nói cùng dân tộc :   "Cơm áo là đây ! Hạnh phúc đây rồi !"   Hình của Đảng lồng trong hình của Nước   Phút khóc đầu tiên là phút Bác Hồ cười.

và :

   Luận cương của Lênin theo Người về quê Việt
   ...
   Lắng nghe trong màu hồng, hình đất nước phôi thai.

   Chẳng biết sao ... !? ... !? ...


   THI TRUNG HỮU QUỶ ! ...  

   Một câu thơ "tuyệt bút" có thể đưa một con người lên chiếu ngồi trang trọng trên Thi Đàn, mà họ Chế thì có nhiều, rất nhiều câu như thế, từ năm 17 tuổi đã có "Điêu Tàn", với những :

   ... Đây, những Tháp gầy mòn vì mong đợi,    Những đền xưa đổ nát dưới Thời Gian,    Những sông vắng lê mình trong bóng tối,    Những tượng Chàm lở lói rỉ rên than.   Đây, những cảnh ngàn sâu cây lả ngọn,    Muôn Ma Hời sờ soạng dắt nhau đi,    Những rừng thẳm bóng chiều lan hỗn độn,    Lừng hương đưa, rộn rã tiếng từ qui !   ...

... đến :

   ... Ai đâu trở lại mùa thu trước 
   Nhặt lấy cho tôi những lá vàng,
   Với của hoa tươi, muôn cánh rã, 
   Về đây đem chắn nẻo xuân sang !

   Nhưng với những câu "Cơm áo là đây ! Hạnh phúc đây rồi !" như ở trên, hay, năm 33 tuổi :

 ... Stalin mất rồi ! Đồng chí Stalin đã mất !
   Thế giới không cha nặng tiếng thở dài ...

 Bác Mao không ở đâu xa,
   Bác Hồ ta đó chính là Bác Mao.

... thì sao ... !? ... Có thể, có thể thôi, vẫn là "thơ", "thi", còn phần "người", "sĩ" ... !? ...

   May thay, là, đến cuối đời, năm 71 tuổi, trong di cảo thơ của mình, họ Chế đã ngộ ra :

   BÁNH VẼ

   Chưa cần cầm lên nếm, 
   Anh đã biết là bánh vẽ 
   Thế nhưng anh vẫn ngồi vào bàn cùng bè bạn
   Cầm lên nhấm nháp… 
   Chả là nếu anh từ chối ! 
   Chúng sẽ bảo anh phá rối đêm vui ! 
   Bảo anh không còn có khả năng nhai ! 
   Và đưa anh từ nay ra khỏi tiệc!!!... 
   Thế thì còn dịp đâu nhai thứ thiệt ??? 
   Rốt cuộc, anh lại ngồi vào bàn 
   Như không có gì xảy ra hết 
   Và những người khác thấy anh ngồi 
   Họ cũng ngồi thôi 
   Nhai ngồm ngoàm...

... thì sao đây ... !? ...


   "CÁI QUAN ĐỊNH LUẬN" - đóng nắp quan tài rồi mới bình luận - có được chăng ... !?! ...