( trích )
[ Đúng như ông Võ Văn Kiệt thừa nhận, đòi hỏi những sĩ quan thua trận "tiếp thu ánh sáng chính nghĩa" từ những người đưa mình vào tù là một yêu cầu quá cao. Cán bộ quản giáo miền Bắc, những người trực tiếp giáo dục lại các "ngụy quân và ngụy quyền" là những người lớn lên trong một xã hội hoàn toàn khép kín ...
...
Hầu hết bộ đội miền Bắc đều ra đi từ những làng quê nghèo đói. Đến khi vào tới Sài Gòn thì đến đài Tiếng nói Việt Nam cũng ít có dịp được nghe, sách báo thì ngay cả Thép Đã Tôi Thế Đấy, Rừng Thẳm Tuyết Dày ... cũng không đủ đọc. Họ được dạy rằng dân miền Nam đang phải rên xiết, lầm than, nhiều thanh niên miền Bắc trong ngày 30 - 4 - 1975 còn ước ao được nhanh chóng vào Nam để giáo dục những thanh niên lầm đường lạc lối.
Không ít quản giáo khi tiếp xúc với những sĩ quan được đào tạo chính quy của miền Nam đã nhận ra sức hiểu biết của mình ở đâu. Cũng có những người vì mặc cảm đã dùng quyền uy lấn át. Nhưng cũng có những người tiếp tục trung thành với những gì được dạy. Sự say sưa làm "thầy" của họ đã tạo ra không ít tình huống trớ trêu. ]
Thời mới "giải phóng", các "chú bộ đội", vốn đa số từ các vùng nông thôn nghèo khó, "nước mặn đồng chua", "chân đất mắt toét", do được "tuyên huấn" kỹ lưỡng, vô Nam "nổ" tưng bừng : "ngoài Bắc cái gì cũng có, ti vi tủ lạnh ... chạy đầy đường" ( !? ), nhưng lại không biết đến nước đá là gì, gọi café file là "cái nồi ngồi trên cái cốc", vô quán kêu : "cho 1 ly "sửa Honda", lấy cái nịt ngực phụ nữ làm đồ lọc café, dùng bồn cầu, bồn rửa mặt để rửa rau ... vv ...
Đến như nhà văn Nguyễn Tuân khệnh khạng uyên bác là vậy, mà khi nghe tin Trịnh Công Sơn bị bịnh, đã gửi vô nửa ký đường "tiêu chuẩn" của mình, gọi là "bồi dưỡng" ..., và trong một chuyến vô Nam, đã tâm sự như "khuyên" các bạn văn Sài Gòn : "Tớ sở dĩ còn sống và tồn tại tới ngày nay là vì tớ biết sợ" ...
Còn nhà văn Dương Thu Hương : "Khóc thì tôi có hai lần khóc.
Lần thứ nhất khi đội quân chiến thắng vào Sài Gòn năm 1975, trong khi tất cà mọi người trong đội quân chúng tôi đều hớn hở cười thì tôi lại khóc. Vì tôi thấy tuổi xuân của tôi đã hy sinh một cách uổng phí. Tôi không choáng ngợp vì nhà cao cửa rộng của miền Nam, mà vì tác phẩm của tất cả các nhà văn miền Nam đều được xuất bản trong một chế độ tự do ; tất cả các tác giả mà tôi chưa bao giờ biết đều có tác phẩm bầy trong các hiệu sách, ngay trên vỉa hè ; và đầy rẫy các phương tiện thông tin như TV, radio, cassette. Những phương tiện đó đối với người miền Bắc là những giất mơ. Ở miền Bắc, tất cả mọi báo đài, sách vở đều do nhà nước quản lý. Dân chúng chỉ được nghe đài Hà Nội mà thôi ; và chỉ có những cán bộ được tin tưởng lắm mới được nghe đài Sơn Mao, tức là đài phát thanh Trung Quốc. Còn toàn bộ dân chúng chỉ được nghe loa phóng thanh tập thể ; có nghĩa là chỉ được nghe một tiếng nói. Vào Nam tôi mới hiểu rằng, chế độ ngoài Bắc là chế độ man rợ vì nó chọc mù mắt con người, bịt lỗ tai con người. Trong khi đó ở miền Nam người ta có thể nghe bất cứ thứ đài nào, Pháp, Anh, Mỹ ... nếu người ta muốn. Ðó mới là chế độ của nền văn minh. Và thật chua chát khi nền văn minh đã thua chế độ man rợ. Ðó là sự hàm hồ và lầm lẫn của lịch sử. Ðó là bài học đắt giá và nhầm lẫn lớn nhất mà dân tộc Việt Nam phạm phải.
Lần thứ hai tôi khóc là năm 1984 khi tôi đến Mascơva. Tất cả những người Việt Nam khác đến đấy đều hớn hở, sung sướng. Riêng tôi thì nhục nhã không thể tả được. Vì khi ở trong nước, tôi vẫn có ấn tượng dân tộc mình là dân tộc anh hùng và là một dân tộc cũng có được một cuộc sống xứng đáng. Nhưng khi đến Mascơva trong một phái đoàn điện ảnh trẻ thì tôi mới nhìn thấy ra rằng, người Việt Nam bị khinh bỉ. Người Việt Nam đầu đen chỉ xếp hàng trong các đội quân dài dặc các bà già Nga bụng to để mua nồi áp xuất, bàn là điện nhằm gởi về nước. Những người bán hàng họ mắng cho như là mắng khỉ ấy. Họ mắng cũng đúng vì người mình khuân hàng đống nồi, hàng đống sản phẩm của người ta để tuồn về nước. Khi đứng ở khách sạn Peking nhìn xuống đường, tôi thấy những đoàn đại biểu Việt Nam trong những bộ quần áo complet gớm giếc trông như những đàn bò đi trong thành phố. Tôi hoàn toàn vỡ mộng và tôi khóc. Một nhà văn Nga mắng tôi. Anh ta bảo rằng, "người ta đi Nga người ta sung sướng, còn bà thì tại sao bà lại khóc như cha chết vậy. Sao lại vớ vẩn thế”. Anh ta không biết nỗi đau đớn của tôi khi thấy thân phận của người Việt Nam.
..., sau đó đã phải sống đời tù tội và ... lưu vong ...
Gia đình tôi ( trước 1975, chỉ có một mình ba tôi làm tài xế cho Sở Hỏa Xa, đủ nuôi gia đình 1 vợ 3 con ), được họ hàng ngoài Bắc vô thăm, sau mới phát hiện có một chục chén sành bị giấu ở sau chuồng heo, hỏi ra mới biết họ hàng đem vô để làm quà, nhưng thấy nhà tôi xài toàn chén kiểu bằng sứ, không dám biếu nữa, phải giấu ...
Ai Văn Minh Hơn Ai ... !? ...
Ai Giải Phóng Ai ... !? ...
Ai Thắng Ai ... !? ...
Trong Lịch Sử, nhiều dân tộc kém văn minh đã thắng dân tộc văn minh hơn trong chiến tranh, nhưng sau đó lai bị "đồng hóa" ngược trở lại bởi chính nền văn minh mà họ đã "chinh phục" ( La Mã - Hy Lạp, Mông - Hán, Mãn - Hán ... là những ví dụ ... ) ... Thành công hay thất bại trong một cuộc chiến tranh không chứng minh được vấn đề ai văn minh hơn ai, "Ai Thắng Ai", như những người Cộng Sản từng tự hào tuyên bố ...
Cục diện Thế Giới hiện nay đã rõ ... !! ...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét