Thứ Sáu, 27 tháng 6, 2014

ĐÀ LẠT ƠI ... !!! ...

    Ai lên xứ hoa đào dừng chân bên hồ nghe chiều rơi,
    Nghe hơi giá len vào hồn người, chiều xuân mây êm trôi.
    Thông reo bên suối vắng, lời dìu dặt như tiếng tơ,
    Xuân đi trong mắt biếc lòng dạt dào nên ý thơ,
    Nghe tâm tư mơ ước mộng đào nguyên đẹp như chuyện ngày xưa.
    Ai lên xứ hoa đào đừng quên bước lần theo đường hoa,
    Hoa bay đến muôn người ngại ngần, rồi hoa theo chân ai.
    Đường trần nhìn hoa bướm rồi lòng trần mơ bướm hoa,
    Lâng lâng trong sương khói rồi bàng hoàng theo khói sương,
    Lạc dần vào quên lãng rồi đường hoa lặng bước trong lãng quên.
    Ôi ! Màu hoa đào, màu hoa đào chiều xuân nào ...
    Ôi ! Màu hoa đào như môi hồng người mình yêu,
    Ôi ! Màu hoa đào đã bao lần vì màu hoa ...
    Mà lữ khách lắng hồn thơ dừng chân lãng du.
    Ai lên xứ hoa đào đừng quên mang về một cành hoa,
    Cho tôi bớt mơ màng chiều chiều nhìn mây trôi xa xa.
    Người về từ hôm nao mà lòng còn thương vẫn thương,
    Bao nhiêu năm tháng cũ mà hồn nào thôi vấn vương,
    Giờ này nhìn sương khói mà thầm mơ màu hoa trên má ai.

    ( Ai Lên Xứ Hoa Đào - Hoàng Nguyên )


   Tâm hồn con người, sau những "nhiệt cuồng", cần "lặng lẽ" ... ; sau những "nổi sôi", cần "lắng đọng" ... ; sau những "hân hoan", cần "ưu mặc" ... ; sau những "tỉnh thức", cần "mơ màng" ... ; sau những "từng trải", cần "ngây thơ" ... ; sau những "mài miệt", cần "an nhiên" ... ; sau những "phong ba", cần "nương náu" ... ; sau những "hư hoại", cần "di dưỡng" ... 

... và Đà Lạt cần cho những lúc như vậy ... ! ...


    Bóng trăng lóng lánh mặt hồ im,
    Thời khắc theo nhau lải rải chìm.
    Đứng dựa non sao bờ suối ngọc,
    Hồn say dịu dịu mộng êm êm.
    Một luồng sương bạc bỗng từ mô 
    Lẻn cuốn vừng trăng cuốn mặt hồ, 
    Cuốn cả non sao bờ suối ngọc : 
    Người lơ lửng đứng giữa hư vô. 
   Trời đất tan ra thành thủy tinh, 
    Một bàn tay ngọc đẫm hương trinh 
    Âm thầm mơn trớn bên đôi má 
    Hơi mát đê mê chạy khắp mình.

    ( Đà Lạt Đêm Sương - Quách Tấn ) 


   Nét thanh tân "đẫm hương trinh" của Đà Lạt sẽ giúp cho những tâm hồn đã mỏi mệt với "phong ba" tìm nơi "nương náu" ...


    Đây phút thiêng liêng đã khởi đầu,
    Trời mơ trong cảnh thực huyền mơ,
    Trăng sao đắm đuối trong sương nhạt,
    Như đón từ xa một ý thơ.
    Ai hãy làm thinh chớ nói nhiều,
    Để nghe dưới đáy nưới hồ reo,
    Để nghe tơ liễu rung trong gió,
    Và để xem trời giải nghĩa yêu.
    Hàng thông lấp loáng đứng trong im,
    Cành lá in như đã lặng chìm,
    Hư thực làm sao phân biệt được,
    Sông Ngân Hà nổi giữa màn đêm.
    Cả trời say nhuộm một màu trăng,
    Và cả lòng tôi chẳng nói rằng,
    Không một tiếng gì nghe động chạm,
    Dẫu là tiếng vỡ của sao băng ...

    ( Đà Lạt Trăng Mờ - Hàn Mặc Tử )


   Giá trị "di dưỡng" của Đà Lạt chính là ở "bí tích thanh tẩy" dành cho những tâm hồn "hư hoại" bằng "phút thiêng liêng" "huyền mơ" lắng nghe sự thinh lặng của âm thanh, không gian, thời gian ... Người thơ là một tín đồ Thiên Chúa Giáo, và tứ thơ lại phảng phất dư âm phong vị Thiền Đạo : Âm Thanh Của Một Bàn Tay ...


    Em là gái bên song cửa, 
    Anh là mây bốn phương trời
    Anh theo cánh gió chơi vơi
    Em vẫn nằm trong nhung lụa. 

    Em chỉ  em gái thôi, 
    Người em sầu mộng muôn đời.
    Tình em như tuyết giăng đầu núi,
   Vằng vặc muôn thu nét tuyệt vời ...

   ( Một Mùa Đông - Lưu Trọng Lư ) 


   Người ta hay ví Đà Lạt như một thiếu nữ ngây thơ mơ màng ... 

   Là "thiếu nữ", với nét đẹp non tơ dậy thì, "nàng" không cần gấm lụa sa hoa, phấn son diêm dúa ... Vóc "nàng" đã là liễu, tóc "nàng" đã là mây, mày "nàng" đã là núi, mắt "nàng" đã là nước, môi "nàng" đã là hoa, má "nàng" đã là đào ... "Nàng" nghiễm nhiên đã là một vẻ đẹp cứu rỗi ... "Nàng" chính là "MỸ" ...

   "Ngây thơ", "nàng" không cần phải từng trải, mà "nàng" sẽ đem đến hồn nhiên để chữa lành những vết thương sứt sẹo trong những tâm hồn lọc lõi ... "Nàng" chính là "THIỆN" ...

   "Mơ màng", "nàng" không cần phải tỉnh thức, mà "nàng" sẽ khiến cho lòng người ta phải đê mê theo cái vẻ "mơ màng" của "nàng", tạm quên đi những thất tình lục dục của cõi nhân sinh vốn nhiều tục lụy, trở về với bản tính nguyên sơ, bản ngã chân như ... "Nàng" chính là "CHÂN" ... 

   Với con người, từ thiếu nữ rồi sẽ thành thiếu phụ, rồi già lão ... mà không thể quay trở lại được nữa ... ; từ ngây thơ rồi sẽ từng trải, lọc lõi ... mà khó thể quay trở lại được nữa ... ; từ mơ màng rồi sẽ tỉnh thức, nhiệt cuồng, nổi sôi ... mà không dễ quay trở lại được nữa ... Tất cả chỉ còn là dĩ vãng ..., với ít nhiều tiếc nuối, xót xa ...

   Nhưng với thiên nhiên, như tâm hồn người, vẫn có thể giữ được, nếu con người biết nâng niu, trân quý ... như :

    Cái thuở ban đầu lưu luyến ấy
    Ngàn năm chưa dễ đã ai quên.

   ( Lời Than Thở Của Nàng Mỹ Thuật - Thế Lữ )


   Hãy cố gắng nâng niu, chăm chút, gìn giữ cho Đà Lạt, Địa Lý Đà Lạt, Địa Văn Hóa Đà Lạt ... cái "thuở ban đầu" ấy ... ! Đừng biến Đà Lạt trở nên lao-xao-phồn-hoa, bon-chen-phố-xá, lọc-lõi-thị-dân ... ! ...

   Ấy chính là để nâng niu, chăm chút, gìn giữ cho tâm hồn người vậy ... ! ...

   Rồi tâm hồn người sẽ cứu vãn thế giới ... ! ...

   Rồi lãng mạn sẽ cứu vãn thế giới ... ! ...

   Rồi cái đẹp sẽ cứu vãn thế giới ... ! ...

   Rồi CHÂN - THIỆN - MỸ sẽ cứu vãn thế giới ... ! ...

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét