"Cánh cửa" Thanh niên Xung phong
Thanh niên Xung phong là tấm giấy thông hành đem lại ít nhiều kiêu hãnh cho những người có nó. Chế độ mới đã coi những tấm giấy ấy như một chứng chỉ hoàn thành cuộc sát hạch vinh quang. Hơn sáu vạn giáo sư, bác sĩ, sinh viên, thanh niên lẽ ra đã có thể dành những năm đẹp nhất cuộc đời mình để cống hiến cho xã hội những gì mà họ thành thạo nhất. Vậy mà, để được chế độ thừa nhận, họ đã phải xuống biển, lên rừng, bàn tay chai sần đi và kiến thức chuyên môn thì mai một.
"Sài Gòn lại bắt đầu ghẻ lở"
Nếu như năm 1975, 1976, những văn nghệ sĩ miền Bắc khi đến Sài Gòn vẫn thích đeo bên hông khẩu K54, thì những năm về sau, họ đã biết uống bia, biết áo phông, quần bò. Theo Đỗ Trung Quân, bài thơ Tạ Lỗi Trường Sơn, ngoài sự dồn nén sau bảy năm "giải phóng", còn lập tức "bật" ra thành chữ khi có một nhà văn miền Bắc, đến trước mặt anh chỉ đôi dép sa - bô, cái quần bò đang mặc và hỏi : "Ê Quân, thấy bọn này Sài Gòn chưa ?"
Khi ấy, năm 1982, Đỗ Trung Quân viết :
Bảy năm qua đi với nhiều buồn vui đau xót
Một góc phù hoa ngày cũ qua rồi
Những con điếm xưa có kẻ đã trở lại làm người giã từ ghế đá công viên để sống đời lương thiện
Những gã du đãng giang hồ cũng khoác áo thanh niên xung phong lên rừng xuống biển
Tìm lại hồn nhiên cho cuộc sống của mình
Cuộc đổi thay nào cũng nhiều mất mát, hy sinh ...
Và khi ấy
Thì chính "các anh"
Những người nhân danh Hà Nội
Các anh đang ngồi giữa Sài Gòn bắt đầu chửi bới
Chửi đã đời
Chửi hả hê
Chửi vào tên những làng quê ghi trong lý lịch của chính mình
Các anh những người nhân danh Hà Nội sợ đến tái xanh
Khi có ai nói bây giờ về lại Bắc !!!
Tội nghiệp những bà mẹ già miền Bắc
Những bà mẹ mấy mươi năm trên đê còng lưng chống lụt
Những bà mẹ làm ra hạt lúa
Những năm thất mùa phải chống gậy ăn xin
Những bà mẹ tự nhận phần mình tối tăm
Để những đứa con lớn lên có cái nhìn và trái tim trong sạch
Bây giờ
Những đứa con đang tự nhận mình "trong sạch"
Đang nói về quê mẹ của mình như kẻ ngoại nhân
Các anh
Đang ngồi giữa Sài Gòn nhịp chân
Đã bờm xờm râu tóc, cũng quần jean xắn gấu
Cũng phanh ngực áo, cũng xỏ dép sa bô
Các anh cũng chạy bấn người đi lùng kiếm tủ lạnh, ti vi, casette, radio ...
Rượu bia và gái
Các anh ngông nghênh tuyên ngôn "khôn & dại"
Các anh bắt đầu triết lý "sống ở đời"
Các anh cũng chạy đứt hơi
Rượt bắt và trùm kín đầu những rác rưởi Sài Gòn thời quá khứ
Sài Gòn 1982 lẽ nào ...
Lại bắt đầu ghẻ lở ?
...
Tội nghiệp em
Tội nghiệp anh
Tội nghiệp chúng ta những người thành phố
Những ai ngổn ngang quá khứ của mình
Những ai đang cố tẩy rửa "lý lịch đen"
Để tìm chổ định cư tâm hồn bằng mồ hôi chân thật
Xin ngã nón chào các ngài
"Quan tòa trong sạch"
Xin các ngài cứ bình thản ăn chơi
Bình thản đổi thay lốt cũ
Hãy để yên cho hàng me Sài Gòn
Hồn nhiên xanh muôn thuở
Để yên cho xương rồng, gai góc
Chân thật nở hoa
Này đây
Xin đổi chổ không kỳ kèo cho các ngài cái quá khứ ngày xưa
Nơi một góc ( chỉ một góc thôi )
Sài Gòn bầy hầy, ghẻ lở
Bây giờ ...
Tin chắc rằng trong các ngài đã vô số kẻ tin vào "thượng đế"
Khi sống hả hê giữa một thiên đường
Ai bây giờ
Sẽ
Tạ lỗi
Với Trường Sơn ?
Nói lên được điều đó, chính là nhờ sức mạnh của Thi Ca ... ! ...
Tôi không biết nói gì hơn, đành phải dùng lại một lời bình luận đã cũ :
Người Miền Nam dù sao cũng được học những bài học vỡ lòng về Dân Chủ sớm hơn Miền Bắc ...
Thời Pháp thuộc, Miền Nam là xứ Thuộc Địa tiếp xúc với nền chính trị Dân Chủ kiểu Pháp; Miền Bắc là xứ Bảo Hộ với nền cai trị Thực Dân nửa Phong Kiến ...
Sau 1954, Miền Bắc dưới chế độ Chuyên Chính Vô Sản với duy nhất một "kim chỉ nam" triết học Mác-Lê, dân và quân chỉ một lòng "dùng bạo lực cách mạng để chống lại bạo lực phản cách mạng" ... ; Miền Nam dưới chế độ Dân Chủ kiểu Mỹ, người dân tương đối có nhiều sự lựa chọn, Thanh niên Trí thức tiếp xúc với nhiều luồng tư tưởng nên có cái nhìn đa chiều về chiến tranh ... Khi vô lính, họ mang theo tư tưởng Tự Do - Bình Đẳng - Bác Ái của Pháp, Tự Do - Dân Quyền - Nhân vị của Mỹ, cái nhìn hoài nghi, phản kháng của Triết học Hiện Sinh, những lời Tự Tình Quê Hương của Phạm Duy, lời ca Phản Chiến của Trịnh Công Sơn ... nên dễ bị phân vân, giằng xé khi siết cò súng, dẫn đến tinh thần chiến đấu không cao, dễ hoang mang, dao động ... ( còn nhớ, dưới thời Phong Kiến, một trong những tiêu chuẩn tuyển chọn vô Cấm Vệ Quân là phải ... "không biết chữ" ... ! ).
Trong Lịch Sử, nhiều dân tộc kém văn minh đã thắng dân tộc văn minh hơn trong chiến tranh, nhưng sau đó lai bị "đồng hóa" ngược trở lại bởi chính nền văn minh mà họ đã "chinh phục" ( La Mã - Hy Lạp, Mông - Hán, Mãn - Hán ... là những ví dụ ... ) ... Thành công hay thất bại trong một cuộc chiến tranh không chứng minh được vấn đề ai văn minh hơn ai, "Ai Thắng Ai", như những người Cộng Sản từng tự hào tuyên bố ...
Cục diện Thế Giới hiện nay đã rõ ... !! ...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét